Trong môi trường học thuật và nghiên cứu, việc sao chép hay sử dụng lại tác phẩm của người khác mà không có sự cho phép hoặc không trích dẫn đúng cách được coi là hành vi sao chép (plagiarism) và hoàn toàn không được chấp nhận. Quy định này nhấn mạnh việc duy trì sự trung thực và tính chính trực trong mọi công trình nghiên cứu.
Thực tế, không có một tỷ lệ cụ thể nào được xác định là “được phép” cho việc sao chép trong việc nộp một manuscript. Bất kỳ dạng sao chép nào không được trích dẫn hoặc được cho phép bởi tác giả gốc đều có thể được xem là vi phạm. Một số công cụ chống sao chép (như Turnitin, iThenticate,…) có thể phát hiện tỷ lệ văn bản giống nhau giữa một tài liệu được nộp và nguồn đã được công bố trước đó, nhưng việc có một tỷ lệ nhỏ văn bản giống nhau không nhất thiết có nghĩa là đã vi phạm sao chép nếu như tác giả đã trích dẫn nguồn một cách chính xác và minh bạch.
Về cơ bản, mục tiêu là học giả nên điều chỉnh công trình của mình để không có sao chép, trừ khi những đoạn văn đó đã được trích dẫn cẩn thận và rõ ràng, chỉ ra rằng đó là công việc của người khác, không phải bản thân tác giả. Thêm vào đó, việc sử dụng lại ý tưởng, dữ liệu hoặc phân tích của người khác cũng cần phải có sự ghi nhận rõ ràng về nguồn gốc của chúng.
Tóm lại, hầu như không có “mức độ chấp nhận được” cho việc sao chép trong học thuật. Bất kỳ và mọi hình thức sao chép đều cần được tránh, và việc trích dẫn cẩn thận là vô cùng quan trọng để duy trì tính chính trực và trung thực trong nghiên cứu và xuất bản.
Sao chép chính công trình của mình
Sao chép của chính tác giả, hay còn được biết đến với tên gọi “tự sao chép” hoặc “tự trích dẫn không chính xác,” xảy ra khi một nhà nghiên cứu sử dụng lại một phần lớn nội dung từ công trình trước đây của chính mình mà không trích dẫn hoặc thông báo một cách rõ ràng. Trong học thuật và nghiên cứu, hành vi này cũng không được khuyến khích và đôi khi có thể bị coi là phạm luật sao chép vì nó vi phạm các quy định về trung thực và tính mới của công trình nghiên cứu.
Trong một số trường hợp, việc tự sao chép là không tránh khỏi, ví dụ như khi miêu tả phương pháp nghiên cứu đã được sử dụng trong các công trình trước đó của bản thân tác giả. Tuy nhiên, trong những trường hợp như vậy, quan trọng là phải trích dẫn rõ ràng nơi công trình đã được công bố trước đó và làm rõ ràng sự sử dụng lại nội dung đó là cần thiết cho độc giả hiểu rõ ngữ cảnh và phương pháp nghiên cứu.
Các tạp chí và tổ chức học thuật thường có chính sách cụ thể về tự sao chép, và họ sử dụng các công cụ phần mềm để phát hiện sự trùng lặp văn bản. Nếu một công trình có sự trùng lặp đáng kể mà không có giải thích hoặc trích dẫn phù hợp, nó có thể bị coi là không đủ tiêu chuẩn để công bố.
Để tránh tự sao chép:
- Luôn trích dẫn rõ ràng để chỉ ra rằng bạn đang sử dụng lại một phần của công trình cũ của mình.
- Bạn cần phải cân nhắc liệu thông tin đó có thực sự cần thiết cho công trình mới hay không, và nếu có, hãy đảm bảo rằng bạn đã cung cấp một cái nhìn mới hoặc phát triển thêm so với công trình trước.
- Tham khảo chính sách của tạp chí hoặc hội nghị nơi bạn dự định nộp manuscript để chắc chắn rằng bạn tuân thủ quy định về tự sao chép.
Nhớ, quy tắc cốt lõi vẫn là sự trung thực và minh bạch trong mọi khía cạnh của công trình nghiên cứu.
Leave a Reply